Theo tiếp mạch cảm xúc trong giai đoạn chuyển giao ở tuổi 22, một độ tuổi rất nhiều tham vọng. Thì mình chợt nhận ra rằng.. Mình không thể có tất cả mọi điều mình muốn, vào cùng một thời điểm được. Mình cũng biết rằng, mình phải bỏ đi, tạm gác đi nhiều dự định chỉ để tập trung vào những điều thực sự quan trọng với mình bây giờ.
Xác định mục tiêu
Ở bài viết về chuyện bị bí ý tưởng, mình có liệt kê cả chục đích đến mà bản thân mình muốn đạt được. Và trong vòng vài tháng nay, mình luôn thử nhưng rồi lại luôn thất bại. Không thể duy trì việc đó được bao lâu cả. Cứ làm theo cảm xúc, không có một kế hoạch, không có một lộ trình rõ ràng cho mục tiêu đó.
1 Giờ sáng, không ngủ được. Mình tự chất vấn mình để tìm tìm lối thoát khỏi vòng lặp thời gian ấy. Video này đã thay đổi góc nhìn của mình về việc xác định mục tiêu.
Tạm rút gọn ý của 2 video bằng 1 câu hát trong bài “Đêm Hôm Qua (Prod. Mykal Riley) – Sol x Roy P, Ricky Star, Pjpo” là:
"Không phải buông xuôi, mà là bỏ bớt
Thật vậy, mình không thể mưu cầu tất cả khi bản thân mình chưa thể thực hiện được. Phải tạm gác lại những dự định chưa thực sự quan trọng với mình, những dự định mình có thể đạt nó trong một tâm thế vững hơn.
Lối sống tối giản cho mình nhận ra rằng, sẽ dễ dàng hơn nếu ta cứ chọn tất cả mọi điều mà ta muốn. Vì với chúng ta, không bao giờ là đủ cả. Ta luôn mưu cần nhiều hơn tất cả. Nhưng, chỉ để chọn một vài điều nhỏ để thực sự làm, một vài món đồ thực sự giúp ta trong cuộc sống. Lại khó hơn rất nhiều..
Xác định khả năng
Sáng nay trong lúc quay, chị khách mời chia sẻ về năm 20-30 tuổi của chị. Chị bảo rằng: “Ta cảm giác như ta có thể chinh phục được cả thế giới, ta có thể thay đổi được cả thế giới. Nhưng rồi thời gian trôi đi, ta nhận ra. Thứ duy nhất ta có thể thay đổi được là chỉ là chính ta.”
Năm 22 tuổi này mình cũng vậy, mình cảm giác chỉ cần sự cố gắng không ngừng. Mình sẽ chinh phục được cả thế giới. Mình tài giỏi thế cơ mà. Và rồi.. Chậm một nhịp lại, nhìn xung quanh. Mình cũng chỉ là một trong vô số người đang cố gắng không ngừng vì một tương lai tốt hơn của bản thân. Chỉ là bánh răng trong cách xã hội vận hành.

Cũng chính là lúc mình hạ cái tôi xuống, nhìn lại bản thân mình. Nhìn lại để thấy rằng, mình cũng phải cố gắng rất nhiều nữa. Mình phải kỷ luật bản thân mình rất nhiều nữa. Và mình cũng phải thất bại rất nhiều nữa để có thể đạt được điều mình muốn.
Niềm tin ở bản thân
Là điều mà giúp mình đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, giúp mình dũng cảm bước tiếp con người mình đang đi. Ngày trước mình hay sợ điều này điều kia, rất nhiều. Để rồi mình mãi chôn vùi những điều mình thực sự mong muốn mà sống một cuộc sống do người khác sắp đặt.
Nhưng khi hiểu mình là ai, mình thích gì, cũng như làm sao để đạt được điều đó. Dường như có một tấm bản đồ mở ra cho mình, mình an nhiên bước đi, mặc kệ những thứ xung quanh. Chỉ cần những người thực sự hiểu mình, thực sự ủng hộ còn đường mình đi. Mình sẽ tiếp tục đi, đi để biết khả năng của mình, đi để biết mình cần phải cố gắng. Và đi để biết, ở nơi cuối con đường điều gì đang đợi chính mình.